Ô kê, mình thừa nhận bây giờ mình trông rất dị khi 12h30 đêm ngồi mò mẫm đánh ra những dòng này. Và lẽ ra mình nên làm nó vào dịp cuối năm, đầu năm mới như người ta vẫn thường làm. Và mình nên sửa kỹ càng từng câu chữ để đăng lên fb. Nhưng mình không thích thế, fb mình cũng không có nhiều lượt like cho lắm, với lại cái blog này trước giờ mình vốn cũng chỉ đăng những thứ linh tinh mình hứng thú thôi.
Here’s another one.
Lý do mình viết blog này, như cái tên đã nói, viết cho bản thân. Hy vọng mình sẽ trung thực với bản thân 100%. Đó là cam kết của mình. Và cũng là điều mình mong muốn cho bản thân trong năm 2017.
Sẵn sàng và luôn luôn thành thật với chính bản thân mình. 100%.
Trò chuyện với bản thân như một người bạn, không phải là một ai đó xa lạ mà mình cố gắng làm hài lòng. Đôi khi mình over reacted, đôi khi mình xem thường và chán ghét bản thân, tất cả những điều không cân bằng đó đều xuất phát từ việc, mình không dám đối diện với chính bản thân mình.
Đó là thất bại lớn nhất của mình. Trong 20 năm qua. Không làm bạn với bản thân, vì thế không hiểu được cảm xúc của bản thân mình nên càng trốn tránh. Và rồi vay mượn cảm xúc của người khác, giải pháp của người khác, mặc dù nó work for a while, nhưng mình vẫn luôn thấy có điều gì đó sai sai. Trong các cuộc thi, trong các sự kiện mà mình mong chờ, dù rất thích những cơ hội đó nhưng trong sâu thẳm, mình luôn cảm nhận được rằng, mình sẽ không bao giờ make it. Không bao giờ là finalist, là người cuối cùng, là người chạm đến được những giấc mơ thần thoại. Vì quá đơn giản (mà cũng rất phức tạp), mình biết người chiến thắng phải là người hiểu rõ bản thân mình nhất. Và mình đã luôn đi ngược lại điều đó.
Mình luôn mơ ước được một lần cảm nhận những thứ “greater than myself”. Một cuộc sống có ước mơ, có lý tưởng, có thứ gì đó để “stand for”. Rồi mình lại thất vọng khi nghĩ rằng những điều như vậy có lẽ chỉ xuất hiện trong cuộc sống của những người đi chiến đấu thời xa xưa – nơi mà con người ta chưa bao giờ bất an “ngầm” như ngày hôm nay. Có quá nhiều tự do, nhưng đồng thời cũng quá nhiều ràng buộc. Con người càng phát triển, đúng, và điều đó khiến cho xã hội càng ngày càng phức tạp.
Năm qua mình đã chạy theo rất nhiều, rất nhiều những thứ “hào nhoáng”, “ở bên ngoài”. Tham gia một vài cuộc thi, đi hội thảo, đi làm, tham gia CLB,.. những điều mà chỉ vài năm trước đây thôi (có lẽ là 6 tháng trước), mình vẫn còn thấy rất xa lạ. Không hiểu mình lấy đâu ra can đảm rằng mình có thể làm được tất cả. Rồi cả ý nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, cần tham gia thật nhiều để “bù” lại những năm tháng sống trong vỏ kén =)) Dont get me wrong, những suy nghĩ ấy rất tốt, đã khiến nửa năm 2016 của mình tràn đầy màu sắc, và cũng… khá mệt =)) Nhưng thà là mệt như thế vẫn vui hơn nằm ở nhà than thở. Trải qua thử thách vẫn tốt hơn việc tránh xa mọi khó khăn (và rồi băn khoăn về mọi thứ). Kể cả khi nhận thất bại (khi đã cố hết mình), nó vẫn cho mình những bài học và quan trọng hơn, bản thân dù mệt nhưng khi nhìn lại, sẽ không cảm thấy hối tiếc. Biết không, hối tiếc – là thứ cảm xúc gặm nhấn chúng ta còn ghê gớm hơn cả nỗi đau. Là điều khiến con người, kể cả khi trút hơi thở cuối cùng, vẫn không thể an lòng nhắm mắt.
Có lẽ mình đi hơi xa =)) Bài viết nhiều phần lan man vì mình tham lam, muốn đi theo mọi dòng suy nghĩ trong đầu. Nó đến như nước, nhưng lại đi nhanh như gió. Não vàng bé nhỏ của mình không đủ sức nhớ mọi thứ. Nên phải viết, viết và viết ra để não còn phần trống để suy nghĩ nữa.
Cái note này mình ghi cho bản thân, cũng có thể gọi là kinh nghiệm mà mình đúc rút. Kinh nghiệm thì nhiều lắm, bài học và cả mong muốn nhiều lắm. Nhưng đến bây giờ, quan trọng nhất với mình, của mọi nguồn cội vẫn là – hiểu rõ bản thân mình.
Để làm được điều đó. đầu tiên, phải dám đối diện với bản thân mình.
Dám nhìn lại quá khứ, dám từ bỏ định kiến, dám đưa tay ra để nắm lấy bản thân đang nghi ngờ, sợ hãi. Làm được điều đó, tin tôi đi, cậu sẽ làm được mọi thứ trên đời Phương ạ. Vấn đề chỉ là thời gian.
Những bài học về cuộc sống, về tình bạn, tình yêu, công việc, bla bla,… tất cả mọi người đều có những khái niệm basic rồi (ít nhất là khi bạn 20 và đã trải qua đủ loại vui buồn). Nên đừng lao đầu đi tìm kiếm tất cả mọi thứ ở bên ngoài. Khi tìm lời khuyên, hãy quay về bên trong bản thân bạn. Câu trả lời sẽ nằm ở đó. Luôn luôn.
À, by the way, mình cũng phải nói rõ luôn cho các bạn đi ngang qua post này (và cả chính mình của tương lai khi đọc lại), rằng câu nói trên tuy đúng, nhưng nó không ảo diệu lung linh một phát ăn ngay như trên phim đâu nhé =))) Mình đã đọc những câu như “search inside yourself” cả trăm lần rồi, thấy rất hay, nghĩ là mình hiểu, rồi khi đụng chuyện thì chả dám làm như vậy. Không đủ can đảm. Thấy sao mà khó khăn quá. Khi gặp khó khăn, mình chạy trốn khỏi problem thì ít mà chạy trốn khỏi bản thân thì nhiều. Không dám đối mặt với chính mình. Rồi chúng ta làm gì? Đi tìm lời khuyên ở bên ngoài, của bạn bè người thân, của mọi người, gán những câu nói và giải pháp của họ lên mình, rồi panic khi mọi thứ không đi theo đường ray. Bởi vì chúng ta đã không dám nhìn thẳng vào chính mình. Xem mình muốn gì, mình cần gì, mình sẵn sàng buông bỏ điều gì, mình sẵn sàng đánh đổi vì điều gì. Vì không biết bản thân muốn gì, nên chúng ta cứ đi tìm những thứ ở bên ngoài. Không tin sao? Let’s see, bạn xem một bộ phim, cảm thấy motivated và nói rằng bộ phim đã thay đổi bạn. Có thể =)) Nhưng quan trọng nhất, bộ phim sẽ truyền cảm hứng cho bạn như thế nào nếu không phải là nó đã đánh động vào những điều sâu thẳm bên trong bạn? Bạn chỉ chưa dám đối diện với bản thân mình. Những tác phẩm nghệ thuật xuất sắc nhất, là những thứ xuất phát từ trái tim, và vì vậy, chạm được vào trái tim. Nhưng bạn phải chờ tới bao giờ để gặp được những con người truyền cảm hứng, những tác phẩm có thể làm lay động bạn? Đợi đến bao giờ để bạn thật sự thừa nhận và sống với điều mà chính bản thân cảm thấy thoải mái? Thay vào đó, ngay ngày hôm nay, hãy nhìn vào bên trong bạn, và tìm kiếm ở trong đó. And you will see the light, I promise!